Vết nắng trôi

Bây giờ là sắp hết tháng Ba. Mùa xuân đang độ căng tròn nhất và hiển hiện cùng nắng vàng xứ sở. Trong xôn xao nắng gió, trong âm thầm mê mải say sưa, từ những ngả đường thênh thênh xe chạy đến một khóm hoa bên hòn non bộ nơi vườn quê kiểng hay vạt xuyến chi bên dòng suối nhỏ… người ta đều thấy mùa xuân. Vết nắng trôi trên mái tóc người thương. Trôi trên phố phường nụ hôn ấm nóng. Nắng như những cánh chim thiên di bay tỏa khắp không gian… Nắng cùng gió thoa hồng làn da nâu mịn màng xứ sở.
Ta tưởng như xuân đang dâng vị ngọt trên môi! Xuân quay quanh tôi những non tơ tươi trẻ. Chỉ thành phố và nắng gió mỉm cười ôm hai ta cùng tất cả mọi người trong vòng tay êm ái của mình. Ngước mắt lên thấy ấm nóng trên hàng mi. Hé mắt nhìn quanh chỉ thấy ta và nắng. Có lẽ nào nắng vừa mới hôn ta? Nắng lấp lánh nụ cười tinh nghịch trên những hàng cây dập dờn gió thổi. Nơi ta ở là nơi giàu nắng nhất. Cứ ngày ngày đều đặn, bình minh đến với ánh nắng dịu dàng, để rồi buổi trưa là lúc tràn trề nắng trải khắp nơi nơi. Nửa buổi chiều, khi dãy núi phía tây dần sẫm màu và gió thổi mạnh lên là lúc nắng lóe lên những vệt chói gắt. Ta bỗng thầm nhớ câu ca xưa: “Gái thương chồng đương đông buổi chợ/Trai thương vợ nắng quái chiều hôm”. Thế mới biết nhân loại sống trong cái màn thiên nhiên bao phủ và mỗi hiện tượng sự vật đều gắn bó hòa quyện với con người. Ta đối với thiên nhiên như thế nào thì sẽ nhận lại từ thiên nhiên thế ấy. Ánh nắng cũng luôn theo ta trong suốt hành trình cuộc đời. Khi là bé thơ được mẹ được bà bế ra tắm nắng. Khi lớn lên nắng theo bước chân ta đến trường học. Những giờ chào cờ đầu tuần, những buổi sinh hoạt ngoại khóa… nắng lấp lóa trong màu đỏ cờ hoa, trong ánh mắt và nụ cười của bạn bè thầy cô.
Và có những buổi chiều như buổi chiều nay. Bức màn không gian đầy ánh nắng màu vàng nghệ thẫm dần và chuyển sang màu xám. Phía xa kia có một hồ nước. Mặt hồ phản chiếu những tia nắng phía chân trời, làm loáng lên như mảnh gương trong giỏ xách của cô gái chỉn chu khi đi ra ngoài bao giờ cũng có. Cùng với màu trời, màu núi, màu hồ nước, chút ánh nắng cuối cùng đổ xuống phía tòa chung cư, và in rõ bóng một người bước lên tầng lầu. Thốt nhiên ta nhớ đến thiếu phụ “Bước lên một tầng lầu” trong bài Đường thi cổ xưa. Mới nghĩ thế mà đã thấy dâng lên thương nhớ và những thảng thốt chênh chao. Người ấy chậm chậm theo lối thang bộ lên tầng thượng. Màu tím sẫm của đất trời và làn gió thổi bay mái tóc. Có thể ngắm những vệt nắng cuối của ngày, người ấy sẽ muốn có một ai đó đứng bên, cùng im lặng ngắm không gian còn ấm sực hơi nắng và phóng khoáng gió trời. Bàn tay bất chợt tìm rồi siết chặt một bàn tay. Im lặng và thấu hiểu.
Bụi hồng kate còn hai bông của lứa trước cứ rập rờn trước gió. Hương thơm nồng nàn giờ cũng đã ít nhiều phôi pha. Trên trời trăng mờ ảo lặng lẽ dâng lên. Mới nghĩ đến đó lại nhớ như đêm nào trong căn phòng cũ có một kẻ ôm đàn hát lên khúc ca. Giai điệu cùng ca từ của Trịnh “Màu nắng hay là màu mắt em…” da diết bâng khuâng thả trong làn gió, làm thổn thức tim của bao người đang im lặng cùng nghe.Trong giấc ngủ đêm đêm, nắng cũng có thể về trong giấc mơ của đôi người. Nắng là nụ cười và ánh nhìn ấm áp của người thương ta từ muôn ngàn kiếp, là vòng tay của mẹ hiền xa ta đã mấy chục năm. Là vòng ôm hay hơi thở ấm áp của ai đó bên cạnh. Để rồi khi ban mai đến, nắng lại êm đềm đợi ta bên ngoài hiên nhà. Sau một đêm ngủ say, mình dụi mắt nở nụ cười chào nắng. Hình như đêm qua nắng đã về đậu trên tay trong giấc mơ ta. Giấc mơ bay đi để lại trên tay ta một vết son mờ mờ. Vết son ấy giống màu son môi ai dùng hôm qua đám cưới. Ta khẽ chạm môi vào nó. Hình như có chút dư vị như cà phê uống nơi quán quen. Ngọt mà đắng. Hình như cũng đã quá lâu ta đã không còn có những giấc ngủ thật sâu và những giấc mơ ngọt ngào như vậy. Một chút gió thổi vào làm rèm cửa lay động. Té ra là nắng đang đợi ta ngoài song cửa. Mở ra cả một khoảng bao la ấm nồng khoáng đạt. Mắt môi người đều được bao phủ bởi nụ hôn ngọt ngào của xứ sở thân yêu. Và khi ấy ta như đang lạc trôi trong cảm giác lâng lâng hạnh phúc ngọt ngào.  
Ngập mình trong ánh nắng, ta thấy dâng lên niềm yêu đời, yêu người. Phía xa xa là cánh rừng đang mùa trổ lộc. Màu xanh tán cây cứ lấp loáng ngời lên trong nắng. Có cái gì mơ hồ trong chút gió vương trên tán lá, trong làn bụi đỏ đang vẩn theo mỗi bánh xe lăn qua. Chợt nghĩ đến bao người như anh, như em đã chọn nơi đây làm nơi trú ngụ. Năm tháng trôi qua cùng bao khuôn mặt người in dấu trong tim. Xứ sở này đã thành miền quê yêu thương của mỗi chúng ta.
Ngang ngày rồi, và những vết nắng vẫn trôi trôi.
Bích Thiêm