Người đàn ông dành 2 thập kỷ tạo ra ốc đảo xanh ở giữa sa mạc khô cằn
Năm 1977, Chính phủ Ấn Độ bắt đầu một chương trình đầy tham vọng nhằm giảm thiểu tác động tiêu cực của quá trình sa mạc hóa ở các sa mạc nóng và lạnh. Anand Dhawaj Negi (AD Negi) làm việc trong bộ phận phụ trách “Dự án Phát triển Sa mạc”, chứng kiến hàng triệu đô la bị chi tiêu mà không mang lại kết quả tích cực nào.
Bất cứ khi nào ông hỏi các nhà khoa học và quan chức tham gia dự án tại sao không có sự tiến bộ nào, câu trả lời sẽ luôn là họ thiếu công nghệ để trồng bất kỳ loại cây nào trong môi trường khắc nghiệt của sa mạc.
Bản thân là con trai của một nông dân, Negi cảm thấy mệt mỏi với những lý do bào chữa và đã xin nghỉ việcvào năm 1999 để tự khắc phục vấn đề này. Đến năm 2003, ông tập trung toàn bộ sức lực để tạo ra một ốc đảo trong sa mạc.
Là người ở làng Sunam ở Kinnaur, Negi đã tự mình biến một vùng đất cằn cỗi ở sa mạc khô cằn Himachal Pradesh thành một ốc đảo xanh chỉ để cho mọi người, đặc biệt là những người nông dân đang gặp khó khăn trong khu vực thấy mọi thứ đều có thể làm được.
Nỗ lực đầu tiên của Negi đã thất bại, vì những hạt giống ông gieo không có đủ nước, đây chính là thử thách đầu tiên. Ông đã nghĩ ra cách trồng cây theo đường viền, xới đất dốc dọc theo độ cao để tiết kiệm nước mưa và giảm xói mòn đất, đồng thời làm việc với cộng đồng địa phương để tạo ra các kênh tưới tiêu dẫn nước từ các sông băng cách đó khoảng 25km. Sau khi chứng kiến sự tiến bộ của ông, bộ phận thủy lợi khu vực cũng bắt đầu hợp tác.
Nhưng nước chỉ là một trong những thách thức do sa mạc khô cằn đặt ra. Đất cát thiếu chất dinh dưỡng để duy trì sự sống của cây cối tại đây. Vì vậy, ông bắt đầu xây dựng một trang trại với 300 con dê Chigu, lấy phân của chúng trộn vào đất để tăng hàm lượng nitơ trong đất một cách hiệu quả.
Khi lần đầu tiên bắt đầu công việc của mình ở Himachal Pradesh, Negi đã dành toàn bộ số tiền của mình để thử nghiệm sự kết hợp khác nhau giữa các kỹ thuật canh tác địa phương với các phương pháp canh tác khoa học. Đó là một quá trình tốn nhiều công sức, nhưng theo thời gian, tỷ lệ cây chết từ khoảng 85% giảm xuống còn 1%.
Sau khi chứng minh rằng, các loại cây có giá trị như đậu tây, khoai tây, đậu xanh, táo và mơ có thể trồng được ngay cả trong môi trường sa mạc khắc nghiệt, Negi bắt đầu tập trung vào một số loại cây khác, vì ông coi chúng là yếu tố cần thiết để chống lại biến đổi khí hậu trong khu vực.
“Ưu tiên hàng đầu của tôi ở đây là trồng rừng. Đối với cây ăn quả và các loại cây trồng khác trong đó có đậu xanh, tôi trồng chỉ nhằm mục đích để bà con nhân rộng”, ông nói.
Chỉ với sự giúp đỡ của 2 tình nguyện viên, Negi đã biến một vùng sa mạc khô cằn hơn 90ha thành một ốc đảo xanh, thu hút sự chú ý của người dân địa phương và các nhà khoa học. Mọi người từ xa đến để chứng kiến điều kỳ diệu ngoài đời thực này, một số đến mua phân bón tự nhiên của Negi về trồng trọt, những người khác mang theo gia súc của họ để ăn cỏ, vì nó được coi là loại thức ăn gia súc tốt nhất trong vùng.
Đáng buồn thay, Anand Dhawaj Negi, người chữa bệnh cho sa mạc, đã qua đời vào tháng trước ở tuổi 74, sau khi bị đột quỵ. Ông sẽ được nhớ đến như một anh hùng địa phương và ốc đảo xanh này sẽ được bảo tồn như một lời nhắc nhở rằng không gì là không thể. Gia đình của Negi dự định tiếp tục công việc của ông, nhưng đã yêu cầu chính phủ chịu trách nhiệm về ốc đảo và giúp đỡ trong việc bảo tồn ốc đảo.
Thu Trà